chay Đuổi theo Khách Viếng Thăm <----- kingCó Thank KokingBấm G+1 để theo giỏi Blog của mình nhé ��

Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

Về những người đi qua cuộc đời…

Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…

Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?

Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.

Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã rất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.

Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi...

Share:

Tuổi 20 ,đầy giông bão

Có nhiều lúc, tôi muốn đứng lên thanh minh cho những oan ức của mình. Nói rằng, tôi không phải người như vậy. Nhưng rồi, sau bao nhiêu lần muốn nói ra, tôi lại im lặng.. Không phải tôi lựa chọn yếu hèn, chỉ là tôi lựa chọn bình yên. Cuộc sống của tôi vốn dĩ đã quá phức tạp...

Trưởng thành dạy tôi cách chịu đựng trong lặng im, không phải là hèn nhát. Chỉ những khoảng lặng mới khiến ta thanh thản. Và tôi hiểu rõ một điều rằng, hoá ra không phải người ta không hiểu mình, chỉ đơn giản là họ muốn hiểu theo cách của họ.

Cuộc sống này không phải ai cũng mù, nhưng họ chỉ chọn nhìn những thứ họ muốn thấy, nghe những điều họ muốn nghe, tin những điều họ muốn tin. Vậy nên, khi họ không muốn hiểu, muốn nghe, muốn tin mình, thì mọi điều mình nói, mọi việc mình làm, mọi sự thật mình chứng minh cũng đều vô ích cả. Thế cho nên tôi ngại việc để cho ai đó bước vào cuộc sống của mình...

Share:

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2018

Đã 20 tuổi đầu

Năm nay mình đã được 20 tuổi vẫn còn đi học ,vẫn còn sống trong bàn tay của bố mẹ
Trong khi đó em trai mình năm nay đã có công việc ổn định ,hôm nay là ngày em mình mở tiệm xửa xe máy
Mình cảm thấy mình còn kém cỏi rất nhiều so với những đứa bạn cùng trang lứa và nhỏ hơn mình
Càng lớn mình cảm thấy mình càng lười đi chỉ mong sao hết năm học để thử một lần bương trãi kiếm sống bằng đôi bàn tay của chính mình

Share:

ĐỒNG HỒ

Bài viết gần đây

Được tạo bởi Blogger.

You can replace this text by going to "Layout" and then "Page Elements" section. Edit " About "

Pages